Lẽ Sống
Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng
Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia
Ngày 06 Tháng Chín
Không Mong Ðền
Ðáp
Trên đường đi hành hương đến La Mecque, thủ đô của Hồi Giáo,
một tín đồ đã cải trang thành một người hành khất.
Anh gặp một người thợ hớt tóc đang săn sóc cho một người
giàu có. Nhưng lạ lùng thay, khi anh vừa mở miệng ra xin người thợ cắt tóc, cạo
râu cho mình, thì người thợ này liền bỏ người giàu ngồi đó và tức khắc đến phục
vụ cho anh. Và đáng phục hơn nữa là ngươòi thợ này đã không đòi hỏi bất cứ một
thù lao nào, trái lại ông còn cho anh ít tiền để hộ thân.
Cảm động vì lòng tốt của người thợ hớt tóc, người tín đồ
quyết định sẽ tặng cho ông tất cả số tiền anh đã xin được trong ngày.
Và ngày hôm đó, người tín đồ cải trang thành người ăn xin đã
nhận được một túi vàng do một người khách hành hương giàu có trao tặng. Như đã
hứa với lòng mình, người tín đồ quay trở lại tìm người thợ hớt tóc và trao tất
cả gói vàng cho ông ta.
Nhưng, ngoài sự tưởng tượng của người tín đồ, người thợ hớt
tóc vừa thấy cử chỉ của người hành khất đã nghiêm sắc mặt nói: "Xin lỗi,
ông cho mình là người đạo đức ư? Ông không cảm thấy xấu hổ để trả công cho một
nghĩa cử yêu thương sao?".
Thì ra, người thợ hớt tóc đã không cạo râu cho một người
hành khất để được trả công. Ông chỉ làm cử chỉ đó với tất cả yêu thương dành
cho một người khốn khổ và ông nghĩ rằng mình làm như thế để được đền đáp.
Ngạn
ngữ tiếng Latinh thường nói: tôi cho bạn, để bạn cho lại... Hoặc như người Việt
Nam chúng ta thường nói: có qua có lại mới toại lòng ta.
Người
ta dùng câu ngạn ngữ này để diễn tả những đòi hỏi công bằng giữa con người với
nhau. Tôi cho bạn để bạn cho lại. Tôi làm cho bạn để hy vọng bạn sẽ đền đáp
lại... Trên bình diện xã hội và nhân bản, ý thức được sự qua lại này đã là một
điều đáng kể trong các mối tương quan giữa người với người.
Tuy
nhiên, chúng ta không thể áp dụng một thứ công bình như thế vào mối tương quan
giữa chúng ta với Thiên Chúa.
Thiên
Chúa không thi ân giáng phúc để chúng ta biết ơn, hay đền đáp lại. Thiên Chúa
cũng không căn cứ trên tài năng của từng người để ban phát ân huệ của Ngài.
Thiên Chúa không dùng cán cân công lý thông thường của loài người. Công lý của
Ngài là công lý của tình thương. Người thợ của giờ thứ nhất không lãnh hơn
người thợ thứ hai vào giờ cuối cùng...
Nếu
Thiên Chúa không thi ân giáng phúc tùy theo công nghiệp và tài năng của con
người, thì con người cũng không thể nại đến công lao của mình để đòi hỏi một sự
trả công tương xứng... Sau một công lao vất vả, có lẽ chúng ta chỉ có thể thốt
lên: Lạy Chúa, chúng con chỉ là những người đầy tớ vô dụng.Lắm khi chúng ta vẫn
còn đeo đuổi sự công bằng cộng trừ nhân chia của chúng ta đối với Chúa. Tôi sẽ
đọc bao nhiêu kinh để xin được ân này, ơn nọ. Tôi sẽ làm bao nhiêu hy sinh để
cầu cho được một ơn đặc biệt... Lý luận như thế trong các việc lành phúc đức,
chúng ta dễ dàng rơi vào một thứ biệt phái mới nhằm đề cao công nghiệp riêng
của chúng ta mà quên rằng: tất cả những gì chúng ta có, tất cả những gì chúng
đã và sẽ lãnh nhận được đều xuất từ Tình Yêu vô vị lợi của Chúa.