Lẽ Sống
Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng
Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia
Ngày 01 Tháng Tám
Bài Giảng Của
Vị Giáo Trưởng
Trong một thị trấn nhỏ bên Liên Xô. Một số người Do Thái
đang chờ đón vị giáo trưởng của họ. Ðã lâu lắm cộng đoàn của họ không có người
lãnh đạo. Vị giáo trưởng lại cư ngụ trong một thành phố khác. Ông chỉ đến thăm
cộng đoàn nhỏ bé này mỗi năm một lần. Ai ai cũng náo nức được gặp con người
thánh thiện nổi tiếng này. Mọi người chuẩn bị những câu hỏi mà họ sẽ lần lượt
nêu lên để xin vị giáo trưởng giải đáp.
Khi ông đến nơi, sự căng thẳng càng hiện lên trên nét mặt
của nhiều người. Ai cũng đang trong tư thế giơ tay để đặt câu hỏi. Nhưng khi
mọi người đã an tọa trong phòng họp, vị giáo trưởng không nói lời nào. Ông đưa
mắt nhìn mọi người. Một hồi lâu, ông bỗng ngân nga một điệu nhạc. Mọi người đều
bắt chước làm theo. Vị giáo trưởng lại cất tiếng hát lên một bài ca quen thuộc.
Mọi người cũng hát theo ông... Mọi người tưởng nghi thức mở đầu ấy sẽ chấm dứt
và vị giáo trưởng sẽ nói lên những lời vàng ngọc.
Nhưng không, trái với sự chờ đợi của mọi người, hết bài ca
này đến bài ca khác, ông không ngừng bắt lên những bài ca mới. Khi các bài ca
vừa dứt, ông bước xuống khỏi bục giảng và bắt đầu nhảy múa. Ông vừa nhảy vừa vỗ
tay, không mấy chốc cả cử tọa cũng bước ra khỏi ghế và nhảy theo ông. Tiếng vỗ
tay, tiếng hát, tiếng nhịp chân lôi kéo mọi người vào điệu múa khiến họ không
còn nhớ đến những câu hỏi mà họ đã chuẩn bị từ mấy hôm trước. Cả cộng đoàn hòa
nhịp với nhau trong đôi chân, cùng nắm tay nhau, cùng khăng khít với nhau trong
phấn khởi, vui tươi, cảm thông, hiệp nhất...
Khi các điệu vũ đã chấm dứt, mọi người trở về chỗ ngồi của
mình. Lúc bấy giờ, vị giáo trưởng mới lên tiếng nói và ông chỉ nói có vỏn vẹn
một câu ngắn ngủi như sau: "Tôi tin chắc rằng tôi đã trả lời cho mọi thắc
mắc của anh chị em".
Cô
đơn là nguyên nhân gây ra mọi thứ xáo trộn, bệnh tật trong chúng ta. Cô đơn đưa
chúng ta đến sầu muộn. Sầu muộn đưa chúng ta đến nổi loạn. Nổi loạn đưa chúng
ta đến tội ác...
Có
những người bị người khác đày đọa cô đơn, nhưng cũng không thiếu những người tự
giam hãm vào cô đơn. Nhưng đày đọa kẻ khác vào cô đơn cũng có nghĩa là cắt bớt
đi một sợi dây liên kết, là tiến dần đến chỗ cô đơn.
Ðể
ra khỏi cô đơn, liều thuốc duy nhất chính là làm cho người khác bớt cô đơn. Một
tiếng hát vui tươi cất lên để mời gọi mọi người cùng hát với mình, một tiếng vỗ
tay tung ra để mời gọi mọi người cùng phấn khởi với mình, một nhịp bước đưa ra
để mời gọi mọi người cùng nhảy múa với mình: khi hòa nhịp với nhau trong một
niềm vui chung, người ta sẽ xóa đi được bao nhiêu vấn đề vướng mắc trong tâm
tư.
Có
ra khỏi chính mình để chia vui sẻ buồn với người, có ra khỏi chính mình để chỉ
nghĩ đến những ưu tư phiền muộn của người, có ra khỏi chính mình để lo lắng cho
người, để giúp đỡ người, chúng ta mới làm vơi đi được nỗi cô đơn của mình và
cũng giúp người bớt cô đơn.
Cho
thì có phúc hơn nhận lãnh: càng trao ban, càng ra khỏi chính mình, chúng ta mới
cảm thấy vơi nhẹ đi những ưu tư, lo lắng của mình...