Lẽ Sống
Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia
Ngày 14 Tháng Tư
Chiếc Tàu Vĩ Ðại
10 giờ
đêmngày 14 tháng 4 năm 1912, chiếc tàu du lịch mang tên Titanic của Anh Quốc đã
đâm phải một tảng băng giữa khơi Ðại Tây Dương. Bốn giờ đồng hồ sau, cả chiếc
tàu, thủy thủ đoàn và nhiều hành khách đã bị chôn vùi giữa lòng đại dương...
Cuộc đắm
tàu thảm thương ấy đã là nguồn cảm hứng cho không biết bao nhiêu tác phẩm văn
chương. Những người sống sót đã thuật lại sự can đảm phi thường của viên thuyền
trưởng, các sĩ quan và thủy thủ đoàn. Họ kể lại rằng nhiều người vợ đã khước từ
sự cứu vớt để ở lại và cùng chết với chồng.
Giữa
bao nhiêu gương hy sinh vĩ đại ấy, những người sống sót còn kể lại một câu chuyện
vì xem ra người ta chỉ muốn biết vì óc tò mò hơn là vì thán phục. Ðó là câu
chuyện của một người đàn bà sau khi đã được đưa lên boong tàu để chuẩn bị được
cứu vớt, đã xin được trở lại phòng ngủ lần cuối cùng để thu nhặt một ít đồ vật
quý giá. Người ta chỉ cho bà đúng ba phút để làm công việc đó.
Người đàn
bà vội vã chạy về phòng ngủ của mình. Dọc theo hành lang, bà thấy ngổn ngang
không biết bao nhiêu là nữ trang và đồ vật quý giá. Khi đến phòng ngủ của bà,
người đàn bà đưa mắt nhìn các thứ nữ trang và báu vật, nhưng cuối cùng bà chỉ
nhặt đúng ba quả cam và chạy lên boong tàu.
Trước đó
vài tiếng đồng hồ, giữa các đồ vật trong phòng, có lẽ người đàn bà không bao giờ
chú ý đến ba quả cam. Nhưng trong giây phút nguy ngập nhất của cuộc sống, thì
giá trị của sự vật bỗng bị đảo lộn: ba quả cam trở thành quý giá hơn cả tấn
vàng và kim cương, hột xoàn.
Người Kitô chúng
ta luôn được mời gọi để đánh giá sự vật và các biến cố trong tương quan với sự
sống vĩnh cửu. Chúng ta được mời gọi để nhìn vào sự vật bằng chính ánh sáng vĩnh
cửu. Ðó là cách thế duy nhất để chúng ta tìm ra được ý nghĩa và giá trị đích thực
của sự vật.
Thánh Matthêô và
Luca có ghi lại một mẩu chuyện nho nhỏ cho thấy cái nhìn của chính Thiên Chúa:
Ngày nọ, Chúa Giêsu vào Ðền Thờ. Người quan sát những người đến trước hòm tiền để
bố thí. Ða số là những người giàu có. Chợt có một quả phụ nghèo nàn cũng tiến đến
bên hòm tiền. Bà chỉ bỏ vỏn vẹn có vài xu nhỏ... Vậy mà Chúa Giêsu đã tuyên bố
rằng bà ta là người dâng cúng nhiều hơn cả, bởi vì đa số đều có của dư thừa,
còn người đàn bà này cho chính những gì mình cần để nuôi sống.
Cái nhìn của Thiên
Chúa không bỏ sót bất cứ một hành động nhỏ nhặt nào của con người. Và trong cái
nhìn ấy, đôi khi chính những hành động nhỏ bé của cuộc sống ngày qua ngày,
chính những nghĩa cử vô danh lại bừng sáng lên và mang một giá trị đặc biệt.