Lẽ Sống
Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia
Ngày 22 Tháng Ba
Trái Tim, Bộ Óc Và Cái Lưỡi
Một
ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau là sẽ không bao giờ nói
những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Trái
tim phát biểu: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm
cho ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này trái tim phải trở nên cứng rắn,
cương quyết, chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được".
Bộ óc
biểu đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao
siêu, những công thức tuyệt diệu, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc
suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng
bạc".
Cái lưỡi
nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên
rất quan trọng, mặc dù lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể, vì thế lưỡi cũng
hội ý: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai
anh nghĩ thế thì, tôi sẽ chỉ nói những danh từ chuyên môn, những câu nói văn
hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc, hùng hồn".
Như đã
đồng ý, kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi lên lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc
chỉ sản xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi sẽ không còn nói
những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Với thời
gian, mặt đất trở nên tẻ lạnh như cảnh vật vào mùa đông: Không có lấy một chiếc
lá xanh, không còn một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá như
những thửa ruộng khô cằn, nứt nẻ trong những tháng hè nóng bức.
Nhưng
những ông già, bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Ðôi lúc miệng họ vô
tình bật phát nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay
vì cười chê, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng
khác, từ bộ óc này đến bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng,
chúng xuất phát như những chiếc hoa phá tan lớp tuyết giá lạnh để ngoi lên làm đẹp
cuộc đời.
Câu chuyện trên
không tiết lộ những lời đơn sơ nhỏ bé là gì, nhưng chúng ta có thể đoán: đó có
thể là hai chữ: "Xin lỗi!", thốt lên để xin nhau sự tha thứ.
Hay đó là lời chào
vắn gọn: "Mạnh giỏi không?" đồng nghĩa với câu hỏi: "Tôi có thể
làm gì được cho anh cho chị không?".
Nhất
là hai tiếng : "Cám ơn!" thốt lên chân thành từ cửa miệng của những kẻ
được giúp đỡ, của những con người mang công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ,
hay của những vợ chồng trung tín chia sẻ với nhau những ngọt bùi, đắng cay của
cuộc sống hoặc của những người được bạn bè đỡ nâng sau những thất bại ê trề hay
sau những lần vấp ngã.