Lẽ Sống
Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia
Ngày 21 Tháng Hai
Người Cùi Hủi
Raoul
Follreeau, vị đại ân nhân của người phong cùi trên thế giới có kể lại mẩu chuyện
đáng thương tâm như sau:
Trong
một thị trấn nhỏ nọ, một người đàn ông lâm bệnh nặng. Sau khi khám nghiệm, các
bác sĩ nghi ngờ anh ta đã mắc bệnh phong hủi... Tuy không là một phán quyết dứt
khoát, nhưng kể từ đó người ta không còn thấy anh ra khỏi nhà nữa. Gia đình anh
mỗi lúc lại càng xác tín hơn về bệnh tình của anh. Thế là để che dấu con người
mà họ coi như một sự xấu hổ chung, những người thân của anh đã giam anh trong một
cái mùng lớn. Người đàn ông đáng thương chỉ còn sống vất vưởng nhờ lương thực
tiếp tế mỗi ngày. Vũ trụ của anh chỉ còn là khung mùng phủ kín bốn chân giường.
Ngậm đắng nuốt cay từng giờ từng phút, người đàn ông chỉ còn mỗi một hy vọng: đó
là chốn thoát được chính nhà giam của anh... Ngày nọ, anh đã chốn ra khỏi khuôn
mùng và gia đình của anh. Nhưng chẳng may, người ta đã nhận bắt được anh. Lần
nay, người đàn ông khốn khổ dường như không còn một hy vọng nào nữa. Anh chỉ
còn muốn tìm sự giải thoát qua cái chết...
Lần thứ
hai, anh chốn khỏi vũ trụ tối tăm của anh. Nhưng lang thang mãi mà vẫn không
tìm được sự tin tưởng và giúp đỡ của những người khác, anh đã tìm đến cái chết
như một lời biện hộ cuối cùng. Người đàn ông đã mua thuốc ngủ và tự vận trước mặt
mọi người. Cái chết của anh đã gây chấn động trong dư luận. Người ta yêu cầu
cho khám nghiệm tử thi. Kết quả đã làm cho mọi người sửng sốt: anh đã không bao
giờ mắc bệnh phong cùi...
Những ai đã và đang
sống dưới một chế độ độc tài trong đó mọi thứ tự do cơ bản nhất của con người bị
chối bỏ, đều cảm nhận được sự độc hại của thái độ thiếu tin tưởng lẫn nhau giữa
người với người... Một xã hội mà quan hệ giữa người với người cjỉ xây dựng trên
dối trá, lừa đảo, hận thù, ganh ghét.... Một xã hội như thế không thể không đi đến
chỗ diệt vong...
Người Kitô chúng ta luôn được mời gọi để xây dựng Nước Chúa, Nước
của Chân Lý, của Công Bình, của Bác Ái, của sự tín nhiệm lẫn nhau...
Chúa Giêsu đã để lại
cho chúng ta chế độ kiểu mẫu: Ngài không nhìn người bằng một nhãn hiệu, bằng một
lăng kính có sẵn. Tất cả mọi người, dù tội lỗi thấp hèn đến đâu cũng đều được
Ngài nhìn dưới ánh mắt của cảm thông, của yêu thương, của tha thứ... Tất cả mọi
người đều được nhìn dưới ánh mắt yêu thương của Ngài như một giá trị độc nhất
vô nhị trong tình yêu của Thiên Chúa.
Ðể
được một cái nhìn như thế, chúng ta luôn được mời gọi để gạt bỏ mọi thứ thành
kiến ra khỏi tâm hồn chúng ta. Trong tất cả mọi sự và trong mọi người, chúng ta
hãy mặc lấy cái nhìn của Chúa Giêsu. Chỉ với cái nhìn ấy, chúng ta mới mong tái
tạo được sự tín nhiệm và tin tưởng lẫn nhau trong xã hội chúng ta.