Lẽ Sống
Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia
Ngày 02 Tháng Giêng
Ðóng Thuế Cho Năm Mới
"Ðóng
Thuế Cho Năm Mới: 15 người thiệt mạng, khoảng 1,500 người bị thương, gần 2,500
lâm cảnh màn trời chiếu đất". Trên đây là hàng tít lớn của hầu hết các nhật
báo xuất bản tại thủ đô Manila Phi Luật Tân, trong số ra ngày mùng 02 tháng
Giêng mỗi năm, tức là số báo đầu tiên trong năm. Dường như đây là công thức
quen thuộc mà bất cứ nhật báo nào cũng đưa ra số báo đầu năm. Ðó cũng là điều
mà dân chúng chờ đợi sau một đêm đón giao thừa trong tiếng nổ liên tục của pháo
và trong khói bay mịt mù.
15 người
xấu số trên đây đều là nạn nhân của những vụ đâm chém, bắn giết vì say sưa quá
chén trong đêm giao thừa. 1,500 người bị thương khác là nạn nhân của bất cẩn
trong khi đốt pháo.
Chỉ
riêng ở thủ đô Manila thôi, chưa tính số tiền được đốt đi trong tiếng pháo, số
thiệt hại vì hỏa hoạn và những thiệt hại khác lên đến cả triệu Mỹ kim.
Hôm
nay thì mọi người đều trở lại với sinh hoạt bình thường của mình. Ðọc bảng tin
về những gì đã xảy ra trong Ðêm Giao Thừa và Ðầu Năm, ai cũng bàng hoàng xót xa
cho những người xấu số và có lẽ ai cũng thở ra nhẹ nhõm vì bất trắc đã không xảy
đến cho mình. Người ta nghĩ rằng may mắn vẫn còn đó. Bảng tổng kết Ðầu Năm và lời
kêu gọi đề phòng cho Năm Mới không mấy chốc cũng sẽ đi vào quên lãng. Bánh xe lịch
sử cứ lăn và con người cũng sẽ tiếp tục lập lại những lỗi lầm của quá khứ.
Người Á Ðông chúng
ta thường nói: "cha ăn mặn thì con khát nước". Kinh Thánh Cựu Ước cũng
viết: "cha ông ăn nho xanh thì con cháu phải ê răng". Người tin ở
thuyết quả báo thì cho rằng con cái phải gánh chịu những hậu quả do lầm lỗi của
ông bà để lại.
Trong một cái nhìn
khách quan và sâu xa hơn, chúng ta phải nói rằng lịch sử thường lặp lại. Lịch
sử thường lặp lại, bởi vì nó được cấu tạo bởi những biến cố do con người chủ
động. Mà bởi vì mẫu số chung của con người ở mọi thời đại vẫn là tự do, cho nên
những lầm lẫn giống nhau được lập lại là chuyện bình thường, có khác chăng là
khác ở mức độ và hình thức mà thôi. Ơ thời đại nào mà không có chiến tranh, ở
thời đại nào mà không có cảnh người bóc lột người, ở thời đại nào mà không có
tham, sân, si?
Người
Kitô chúng ta hãy nhìn vào bản thân và lịch sử của nhân loại với một cái nhìn
thực tế và lạc quan. Thực tế để thấy rằng sống là một cuộc chiến đấu không ngừng:
chiến đấu giữa thiện và ác, chiến đấu giữa tự do và nô lệ, chiến đấu giữa ân sủng
và tội lỗi. Thực tế để thấy rằng cuộc chiến ấy đang diễn ra trong từng phút
giây của cuộc sống. Nhưng chúng ta cũng hãy có cái nhìn lạc quan, lạc quan và
tin rằng, lầm lỗi thất bại là khởi đầu của những ân ban dồi dào hơn, và trong
cuộc chiến từng ngày đó: Thiên Chúa vẫn luôn có mặt để nâng đỡ chúng ta.